Có 52/421 tác phẩm dự thi đạt giải, Hội thi đã phát hiện được những “hạt giống Thơ” nảy mầm từ tình yêu nghề, yêu người thiết tha, cháy bỏng của các nhà giáo đang ngày đêm lặng thầm cống hiến công sức của mình cho giáo dục vùng cao và tình cảm tri ân thầy cô, mến yêu mái trường của các thế hệ học trò.
Ban Biên tập trân trọng giới thiệu với bạn đọc hai tác phẩm thơ đạt giải khuyến khích trong Hội thi.
Dân tộc ta vốn tôn sư trọng đạo, vai trò thầy cô giáo luôn được coi trọng. Cuộc sống biến động, có những trường hợp nào đó, mối quan hệ thầy – trò trở thành lệch chuẩn, nhưng thật may trong cuộc đời này vẫn còn có rất rất nhiều những con người âm thầm làm đẹp thêm cho đạo thầy trò, khiến nó vẫn sáng đẹp lung linh... "Một thời dấu yêu" của Lò Ngọc Linh là một bài thơ như thế.
Ảnh minh họa, nguồn internet MỘT THỜI DẤU YÊU Lò Khánh Linh
Tình cô – tình mẹ bao la
Nghĩa thầy ấm áp – tình cha tràn đầy
Hỏi ai đong được ơn thầy?
Ai mà đếm được nghĩa này của cô?
Trọn đời tâm huyết vì trò
Dạy con cái chữ mong cho nên người
Cho con ánh nắng thắm tươi
Từng trang bài học sáng ngời tương lai
Bên hiên gió thoảng hương nhài
Cô trò lớp nhỏ miệt mài hăng say
Quản gì sương gió đêm ngày
Giáo trình, bụi phấn, đời thầy ca vang
Chân trời vui mới cô mang
Cho con vững bước con đường ước mơ
Ấm từng trang sách lời cô
Thắm từng con chữ vần thơ nghĩa tình
Hỏi ai đong được nghĩa thầy?
Ai mà đếm được nghĩa này của cô?
Yêu thương dành hết cho trò
Bao năm chèo lái đưa đò qua sông
Mỗi chuyến đò ngàn ước mong
Cho con vững bước đi trong cuộc đời
Thầy ơi! Dành trọn cả đời
Dạy con khôn lớn để rồi con đi
Ơn này chẳng đáp được gì
Thầy ơi có giận buồn vì trò không?
Cô ơi, cô có nhớ không
Con luôn mắc lỗi buồn lòng cô thôi
Nhưng sao cô chẳng nặng lời
Chỉ nhẹ nhàng nói: “con ơi, đừng mà…”
Giờ đây sắp phải chia xa
Nhưng con chỉ muốn mãi là trò thôi
Để được nghe mãi những lời
Thầy cô dạy dỗ.
Một thời dấu yêu
Hôm nay nhớ biết bao nhiêu
Dáng cô, tà áo gió chiều nhẹ bay
Nhớ thầy sao thấy lạ thay
Rưng rưng khóe mắt đong đầy tình thương.
ƯƠM ƯỚC MƠ XANH
Phạm Minh Đóa – Trường THCS Thanh Luông
Từ mảnh đất miền xuôi lên Tây Bắc
Đến nay đã bốn mùa xuân.
Tôi đến với em những đóa rừng hoang dại
Ngọt ngào như dòng suối Hua Pe.
Học trò của tôi ư - những em bé chân trần,
Học trò của tôi - là mái đầu cháy nắng,
Học trò của tôi – những bàn tay lem lấm
Từ những cánh rừng cháy xém hoàng hôn…
Tôi tới đây vun ước mơ xanh
Cho các em thơ con chữ a, bờ,
Cho các em bài thơ về mẹ,
Dạy các em bài hát về cha.
Đã bốn năm – bốn mùa hoa phượng đỏ
Tôi ươm mầm bao lớp lá non,
Nguyện gắn bó với miền rừng Tây Bắc
Cùng các em viết tiếp những mùa xuân.
Gửi lại sau lưng là quê hương, bạn bè, người thân, các thầy giáo, cô giáo lên rừng, lên với những học trò chân trần, đầu cháy nắng, chân tay lấm lem bùn đất:
Học trò của tôi ư - những em bé chân trần,
Học trò của tôi - là mái đầu cháy nắng,
Học trò của tôi – những bàn tay lem lấm
Từ những cánh rừng cháy xém hoàng hôn…
điệp ngữ "Học trò của tôi” lặp đi lặp lại như khẳng định tình yêu thương, như nhấn vào trách nhiệm và ước mong các em học sinh nơi đây - những em bé chân trần, đầu cháy nắng, tay lấm lem bùn đất được học tập để biết thế nào là ước mơ, biết thế nào là con chữ, là thơ, là nhạc
Tôi tới đây vun ước mơ xanh
Cho các em thơ con chữ a, bờ,
Cho các em bài thơ về mẹ,
Dạy các em bài hát về cha.
Ảnh minh họa, n
guồn internet Cuộc sống nơi vùng xa xôi hẻo lánh, khó khổ trăm bề thế nhưng đối với các thầy cô giáo, niềm vui chính là được "Cùng các em viết tiếp những mùa xuân". Bài thơ nhỏ nhưng chứa chan những tình cảm thật lớn lao cao đẹp./.