Có 52/421 tác phẩm dự thi đạt giải, Hội thi đã phát hiện được những “hạt giống Thơ” nảy mầm từ tình yêu nghề, yêu người thiết tha, cháy bỏng của các nhà giáo đang ngày đêm lặng thầm cống hiến công sức của mình cho giáo dục vùng cao và tình cảm tri ân thầy cô, mến yêu mái trường của các thế hệ học trò.
Ban Biên tập trân trọng giới thiệu với bạn đọc hai tác phẩm thơ đạt giải khuyến khích trong Hội thi.
NHỚ BÚNG LAO
Đặng Việt Cường- Trường PTDTNT THPT huyện Điện Biên
Bước tới Búng Lao
Là xa ánh đèn thành phố
Mang chữ tới các em thơ
Xin hãy quên mộng ước giàu sang
Ngày xưa thầy giáo học trường làng
Cũng có bạn nhà nghèo mong đến lớp
Học trò ở đây bằng nhau hết
Vượt khó tới trường bằng lửa cháy trong tim
Thầy đến trường học trò đứng lặng im
Quá quen thuộc những người đến và đi ngay đó
Thầy cô về vùng khó
Liệu có mấy người ở lại với các em
Lương thầy giáo bằng cả vụ ruộng quen
Nhưng thầy vẫn phải ăn cơm rau với muối
Bài giảng đầu tiên thầy nói
Thầy học được nhiều từ ý chí các em
Rồi ngày mai trước phấn trắng bảng đen
Cơm gạo kia có ghì thầy trò ta xuống
Những bàn tay chai quen cầm dao cuốc
Giờ theo thầy cầm bút thước ngày đêm
Bản học trò thầy chưa nhớ nổi tên
Chỉ biết phải luồn rừng lội suối
Trong những em ngáp dài suốt buổi
Em nào băng rừng tới lớp gọi thầy ơi
Ba năm trời có thể rất xa xôi
Nhưng thầy sẽ cùng em đi tới
Để mai này trên nẻo đường bước vội
Bắt tay chào đồng chí – học trò ơi!
Đã có nhiều tác phẩm tôn vinh, ngợi ca về nghề dạy học và người thầy giáo vùng cao. Bài thơ Nhớ Búng Lao (Búng Lao là một xã thuộc huyện Mường Ảng, cách thành phố Điện Biên Phủ khoảng 60km) của Đoàn Việt Cường không cố tô vẽ một hình ảnh thơ mộng về những người thầy gieo chữ trên non. Anh nói thật, từ một sự thật mà những ai ở Điện Biên cũng đều biết :
Bước tới Búng Lao
Là xa ánh đèn thành phố
Mang chữ tới các em thơ
Xin hãy quên mộng ước giàu sang
đến một sự thật khác đang diễn ra ở không ít ngôi trường vùng cao nhưng lại ít được nói đến trong thơ :
Thầy đến trường học trò đứng lặng im
Quá quen thuộc những người đến và đi ngay đó
Thầy cô về vùng khó
Liệu có mấy người ở lại với các em
Cái cách mà học trò đón thầy giáo về trường mới đặc biệt làm sao! "Thầy đến trường học trò đứng lặng im". Trong cái "lặng im" của các em có sự hoài nghi, cả chờ đợi, mong mỏi và niềm tin thầy sẽ gắn bó với mảnh đất nghèo khó này. Bài thơ đậm chất đời thường mà đầy ý nghĩa nhân văn khi đã gieo vào lòng người đọc một niềm tin vào ngày mai tươi sáng :
"Để mai này trên nẻo đường bước vội
Bắt tay chào đồng chí – học trò ơi!"
GỬI CÔ GIÁO CŨ CỦA CON
Hà Mỹ Ngọc – học sinh lớp 10 THPT Chuyên Lê Quý Đôn, năm học 2012-2013
Một chiều thu con về lại trường
Ngồi chỗ xưa nhìn bảng đen phấn trắng
Xung quanh con một khoảng không vắng lặng
Con nhớ về những kỉ niệm đã qua
Nhớ ngày đó cô đứng trên bục giảng
Bóng cô dài theo vệt nắng cuối thu
Lời cô nhẹ êm ru như mẹ hát
Con mơ màng trong Lặng lẽ Sapa
Tâm hồn con như chồi non nảy lộc
Được đắm mình trong nắng ấm ngày xuân
Mọi vật như đẹp hơn bội phần
Cô gieo vào tim con tình yêu thương cuộc sống
Nhưng cuộc đời đâu chỉ có màu hồng
Đã có khi con khóc òa vì vấp ngã
Con như muốn buông xuôi tất cả
Bỏ lại ước mơ, hoài bão bấy lâu nay
Cô đã bên cạnh con trong giây phút tuyệt vọng ấy
Cho con thêm sức mạnh niềm tin vào cuộc đời
Thời gian cứ lặng lẽ trôi
Đến ngày con phải rời xa mái trường yêu dấu
Nhưng dù có đi đâu về đâu
Lời cô dặn mãi in sâu trong tâm trí
Tiếng chuông gió cắt ngang dòng suy nghĩ
Đưa con về với phấn trắng bảng đen
Tất cả chỉ còn là trong kí ức
Con ước mình trở lại những ngày xưa.
Cô ơi trong thế giới văn học
Đâu có từ nào nói hết được ơn cô ?
Rời mái trường THCS chưa được bao lâu và cũng mới chỉ bước vào mái trường THPT một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng có lẽ chừng ấy thời gian, chừng ấy quãng đường cũng đã đủ để Hà Mỹ Ngọc cảm thấy mình không còn thơ dại. Cô trò lớp 10 đã biết nhìn hôm nay từ chính quá khứ vừa qua đi
Một chiều thu con về lại trường
Ngồi chỗ xưa nhìn bảng đen phấn trắng
Về thăm trường cũ để trải lòng với những kỉ niệm ấu thơ, để đắm mình với những kỉ niệm ngọt ngào êm nhẹ:
Lời cô nhẹ êm ru như mẹ hát
Con mơ màng trong Lặng lẽ Sa Pa
và cả những kỉ niệm có vị cay, vị chát:
Đã có khi con khóc òa vì vấp ngã
Con như muốn buông xuôi tất cả
Bỏ lại ước mơ, hoài bão bấy lâu nay
Và về thăm trường cũ là một lựa chọn tốt nhất để cô học trò bày tỏ nỗi niềm, bày tỏ sự ngưỡng mộ và lòng biết ơn của mình với mái trường, với thầy cô…. Nhưng thật khó khăn vì biết nói thế nào để bộc bạch được hết suy tư? Biết làm thế nào để thể hiện được hết tấm lòng và tình cảm? Bởi vậy, cô học trò nhỏ đã cặm cụi kiếm tìm trong thế giới văn học một từ ngữ nào đó, một câu nói nào đó, một hình tượng nào đó để nói hộ lòng mình. Nhưng cuối cùng cô đành thất vọng:
Cô ơi trong thế giới văn học
Đâu có từ nào nói hết được ơn cô ?
Kết thúc bài thơ là tâm trạng thất vọng nhưng lại là tâm trạng thất vọng thật đáng yêu, bởi trong thế giới văn học chưa có, trong quá khứ chưa có thì bắt đầu từ hôm nay, có một cô trò đang bắt đầu một cuộc hành trình trăn trở, thể hiện một khát khao bình dị nhưng vô cùng khó khăn, đó là việc phải trả lời câu hỏi: làm thế nào "nói hết được ơn cô"…
Tác giả bài viết: Đoàn Trần Hiệp
Nguồn tin: Phòng Giáo dục Trung học