Hội thi đã phát hiện được những “hạt giống Thơ” nảy mầm từ tình yêu nghề, yêu người thiết tha, cháy bỏng của các nhà giáo đang ngày đêm lặng thầm cống hiến công sức của mình cho giáo dục vùng cao và tình cảm tri ân thầy cô, mến yêu mái trường của các thế hệ học trò.
Ban Biên tập trân trọng giới thiệu với bạn đọc hai tác phẩm thơ đạt giải khuyến khích trong Hội thi.
HOÀI NIỆM
Lê Kiều Oanh - Trường THPT Thanh Nưa
Về đây em ơi!
Em hãy về lại nơi đây,
Nơi ta đã đi qua thời tuổi trẻ,
Thương mến biết bao dấu ấn một Ngôi trường!
Anh nắm tay em đi giữa cờ hoa…
Ngôi trường 50 năm tuổi
Nửa thế kỉ đã đi qua
Tuổi xuân của chúng ta đã đi qua
Chỉ còn tình yêu là ở lại
Em ơi em! Hãy một lần nhìn lại …
Tìm đâu đây tán phượng, gốc bàng
Mỗi mùa thi với cái nắng ong oi;
Bục giảng in dấu chân em,
Từng ô cửa in bóng dáng em
Những giờ lên lớp…
Thời gian chẳng thể ngừng trôi
Chỉ có tình yêu là trẻ mãi
Trong tim ta…
Và trong kí ức Học trò.
Cúc Quỳ
Trong cuộc đời mỗi người, chắc chắn ai cũng có những hoài niệm và một trong hoài niệm đẹp nhất phải kể đến đến đó là về mái trường và tuổi học trò. Đắm chìm vào những dòng thơ của tác giả Cúc Qùy trong bài thơ Hoài niệm ta sẽ thấm thía điều đó. Bài thơ viết thật hay về những kỉ niệm chân thành, mộc mạc bên mái trường xưa. Nó còn vọng mãi trong tâm thức tác giả và mỗi người chúng ta.
Đó là một nỗi nhớ rất đặc biệt và luôn khiến trái tim người ta dâng trào cảm xúc để rồi từ đó vỡ òa thành tiếng gọi mến thương:
“Về đây em ơi!
Em hãy về lại nơi đây,
Nơi ta đã đi qua thời tuổi trẻ,
Thương mến biết bao dấu ấn một Ngôi trường!”
Kỉ niệm là “nơi ta đã đi qua một thời tuổi trẻ”. Đó là những dấu ấn về ngôi trường, là những cái siết tay, những rung động xốn xang…với “tán phượng, gốc bàng”, là “mùa thi với cái nắng ong oi”, là từng ô cửa, bục giảng nơi in dấu những kỉ niệm thân thương của những người thầy, người cô gắn với “duyên nghiệp phấn - bảng”… Tất cả như một dòng hoài niệm ùa về.
“Em ơi em! Hãy một lần nhìn lại …
Tìm đâu đây tán phượng, gốc bàng
Mỗi mùa thi với cái nắng ong oi;
Bục giảng in dấu chân em,
Từng ô cửa in bóng dáng em
Những giờ lên lớp…”
“Em ơi em! Hãy một lần nhìn lại” (ảnh internet)…
Những hồi ức hiện về thật bâng khuâng, tiếc nuối, nhưng mỗi lần khơi lại là mỗi lần tác giả đắm chìm trong niềm hạnh phúc về mái trường xưa, quên đi bao bộn bề lo toan của cuộc sống, để thêm tin yêu và quí trọng từng phút giây hiện tại.
Hoài niệm về mái trường là khúc nhạc du dương và da diết và dù dĩ vãng có dày lên, thời gian cũng chẳng thể dừng lại nhưng tình yêu và kỉ niệm thì mãi là dấu ấn tươi đẹp trong lòng người đọc:
“Chỉ còn tình yêu là ở lại…
Chỉ còn tình yêu là mãi mãi
Trong tim ta ….
Và trong kí ức học trò”.
Bài thơ về những kỉ niệm và tình yêu đối với mái trường xưa yêu dấu, gieo vào lòng người những rung động, xao xuyến – đủ cho ta thêm chút lửa lòng, để thêm yêu đời - say Nghề !
THẦY TRONG GIẤC MƠ
Lê Kim Ngân - Trường THPT Chuyên Lê Quý Đôn.
Tôi kể bạn nghe
Về những giấc mơ,
Nhưng điều kì lạ
Trong mỗi hình ảnh
Đều thấy hiện lên
Bóng dáng người thầy.
Bước vào cổ tích
Tôi gặp chị Tấm
Chị tặng thị thơm
Chị nói với tôi
“Mang thị tặng thầy”
Tôi hỏi vì sao
Chị Tấm mỉm cười
Vì thầy tạo ra
Hương vị cuộc sống.
Tôi gặp chị Hằng
Chị tặng mảnh trăng
Tôi hỏi vì sao
“Chị tặng cho em
Lại là trăng khuyết”
Chị nói với tôi
“Đưa thầy một nửa
Ghép vào tim em
Một nửa đang thiếu.”
Tôi nhớ truyền thuyết
Tôi gặp Thạch Sanh
Anh đặt lên tôi
Tấm lòng dũng cảm
Anh nói với tôi
“Hãy cảm ơn thầy
Đây là giá trị.”
Tôi gặp Thánh Gióng
Ước mơ trong lòng
Tôi đã nói ra
“Tôi muốn mình lớn
Thật nhanh, thật nhanh.”
Thánh Gióng lắc đầu
“Nếu không có thầy
Khó làm người lớn.”
Tôi nhớ bài thơ
Thầy dạy hôm nào
Hình ảnh cò con
Một đời lam lũ
Vất vả kiếm ăn
Cò nói với tôi
“Chăm chỉ đâu dễ
Nhưng nhờ có thầy
Nó được tạo ra.”
Ngỡ ra tất cả
Đều được vun đắp
Nhờ bàn tay thầy
Nét bút, trang giấy
Tròn theo tháng năm.
Tôi hỏi bình minh
Giờ thầy nơi đâu?
Ánh sáng lượn quanh
Ngọt ngào khẽ nói
“Thầy vẫn dõi theo
Từng bước, từng bước
Em đi.”
Tôi hỏi bóng tối
Có thấy thầy không?
Màn đêm vây kín
Lạnh lùng thương xót
Thầy vẫn chưa ngủ,
Bên giáo án
Đôi vai gầy
Không ai động lòng.
Tôi tự hỏi lòng
Đã làm gì sai
Để hơi thở dài
Làm thầy già đi.
Giờ đã lớn khôn
Nhưng em vẫn muốn
Trên chặng đường dài
Thầy nắm tay em
Để em có thể
Vững bước
Em đi...
Đến với bài thơ "Thầy trong giấc mơ" của Kim Ngân, người đọc ngỡ như đang cùng em bước vào một thế giới diệu kì - thế giới trong giấc mơ - thế giới được xây đắp bằng chất liệu văn học dân gian - chất liệu mang hương vị cuộc sống:
Bước vào cổ tích
Tôi gặp chị Tấm
Chị tặng thị thơm
Chị nói với tôi
“Mang thị tặng thầy”
Tôi hỏi vì sao
Chị Tấm mỉm cười
Vì thầy tạo ra
Tôi nhớ truyền thuyết
Tôi gặp Thạch Sanh
Anh đặt lên tôi
Tấm lòng dũng cảm
Anh nói với tôi
“Hãy cảm ơn thầy
Đây là giá trị.”....
Tôi nhớ bài thơ
Thầy dạy hôm nào
Hình ảnh cò con
Một đời lam lũ
Vất vả kiếm ăn
Cò nói với tôi
“Chăm chỉ đâu dễ
Nhưng nhờ có thầy
Nó được tạo ra.”
.............
Kim Ngân đã dẫn dắt người đọc đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác bởi sự khám phá qua những câu hỏi "vì sao" đầy hồn nhiên của tuổi thần tiên. Điều làm người đọc ngạc nhiên nhất ở đây là sau những điều kì diệu gặp được trong giấc mơ, em đều thấy hiện lên bóng dáng người thầy thân thương với bài học làm người sâu sắc.
Áo trắng sân trường (ảnh internet)
Với những câu thơ bốn chữ, giọng điệu tự sự, song người đọc vẫn thấy hiện lên chất trữ tình sâu lắng, bởi một nhân vật "em" luôn khám phá và ngỡ ra sự trưởng thành của chính mình là nhờ đâu?
Ngỡ ra tất cả
Đều được vun đắp
Nhờ bàn tay thầy
Nét bút, trang giấy
Tròn theo tháng năm.
Dòng cảm xúc tri ân chân thành cứ nhẹ lướt qua những ý thơ. Tâm hồn nhân vật trữ tình "Tôi" như ngọn gió lang thang bay đi muôn nẻo và gặp bất cứ sự vật gì cũng mong tìm được lời giải đáp:
Tôi hỏi bình minh
Giờ thầy nơi đâu?
Ánh sáng lượn quanh
Ngọt ngào khẽ nói
“Thầy vẫn dõi theo
Từng bước, từng bước
Em đi.”
Tôi hỏi bóng tối
Có thấy thầy không?
Màn đêm vây kín
Lạnh lùng thương xót
Thầy vẫn chưa ngủ,
Bên giáo án
Đôi vai gầy
Không ai động lòng.
Và để rồi cuối cùng ..."tôi"...tự hỏi chính lòng mình. Dù biết, những nhọc nhằn thầy mang là vì mình nhưng em vẫn không dấu được một mong muốn:
Trên chặng đường dài
Thầy nắm tay em
Để em có thể
Vững bước
Em đi...
Hình ảnh thơ quen thuộc, song được chọn lựa khá sáng tạo, nghệ thuật nhân hóa tượng trưng....Kim Ngân đã thành công trong sáng tác. Và điều thành công hơn nữa là qua những giấc mơ kì diệu ấy, em đã gửi gắm sự tri ân sâu sắc về người thầy kính yêu không bao giờ phai nhòa trong kí ức của em....Bởi hiện thực có thể có giới hạn...nhưng giấc mơ sẽ là mãi mãi.....