Trang văn học nhà trường đăng tải các bài viết, những sáng tác của thầy trò các nhà trường gồm các thể loại: Thơ, tản văn, văn xuôi, nhạc, họa …mỗi tháng có từ một đến hai số. Trân trọng giới thiệu và mong nhận được sự cộng tác của các nhà giáo, các em học sinh sinh viên cùng bạn đọc. Cảm ơn các tác giả đã gửi bài về chuyên mục.
Trang văn học nhà trường số 27, Ban biên tập xin giới thiệu tới bạn đọc câu chuyện đầy suy ngẫm về sự“đổi thay”đáng buồn không còn là hiếm gặp ở xung quanh chúng ta.
ĐỔI THAY
Cao Thị Bắc Nam - K12VS, Trường Cao đẳng Sư phạm
Nó xa miền quê nghèo ra thành phố học. Hai năm, mẹ và em nó đã thức bao đêm ghi những lá thư đầy ắp nhớ thương. Hè năm ấy, chần chừ mãi rồi nó cũng quyết định về thăm nhà, thăm quê.
Mẹ đón nó mừng mừng, tủi tủi. Vầng trán gầy với những nếp hằn của thời gian. Căn nhà lụp xụp, từng đợt gió Lào đưa bụi ập vào bạc cả mặt bàn lẫn cánh cửa.
Quê nghèo (minh họa từ Internet)
Mẹ ngỡ ngàng ngắm nó: chững chạc đường hoàng trong bộ sơ mi nếp ni thẳng tắp, tiếng Hà Nội lơ lớ đến khó hiểu. Chiếc ghế cũ được nó lót báo trước khi ngồi xuống, kể với mẹ về Hà thành phồn hoa đô hội. Những cuộc vui chơi thâu đêm, suốt sáng cùng bạn bè và sự thiếu thốn nó phải nếm trải trong những ngày qua.
Bạn nó đến chơi, đứa em "ngây thơ" bưng ấm nước vối ra mời khách. Những chiếc chén thô sơ, lời đứa em chất phác. Nó thoáng nhăn mặt, tỏ ý có lỗi với đứa bạn người thành phố về sự nghèo khó của nhà mình.
Mưu sinh (minh họa từ Internet)
Bão tràn qua, gian nhà nghiêng nghiêng như muốn đổ. Mẹ nhờ nó kiếm ít tre chống tạm. Nó ngần ngại liếc hai bàn tay trắng trẻo với những móng thật dài được vuốt sạch sẽ rồi lôi sách ra, xuýt xoa rằng: con bận học, rằng kỳ thi sắp tới sẽ rất cam go. Nó đâu biết được mẹ nó đang cố nén một tiếng thở dài khe khẽ, đôi vai gầy oằn xuống vì sức nặng của những thân tre lởm chởm gai.
Đổi thay (minh họa từ Internet)
Chưa đến ngày tựu trường nhưng nó quyết định lên trường. Nó ngập ngừng cầm lên, đặt xuồng xấp tiến mẹ cho, tặc lưỡi than ít quá. Nó quên mất một điều số tiền ấy là mồ hôi, nước mắt của mẹ và em nó suốt bao ngày lam lũ, chum thóc cuối cùng đã được đem ra chợ bán ngày hôm qua. Mẹ nó thương con nhưng cũng chẳng biết xoay xở làm sao. Nó bắt mẹ nó hứa sẽ cố gắng gửi thêm vào một ngày gần nhất. Nó đi thản nhiên, vui vẻ. Mẹ trông theo nước mắt ướt đầm chiếc khăn quàng cổ. Bà khóc thương nó, thương đứa em gầy gò, đen đủi phong phanh manh áo vải trong mùa mưa bão. Bất giác người mẹ bỗng cúi nhặt những chẽ lúa đang ngậm sữa vừa bị bão đập gẫy, đôi tay bà run run... Bà nghĩ tất cả rồi cũng sẽ đổi thay.../.
Giới thiệu và biên tập: Mai Hương - Chuyên viên Văn phòng Sở