Tuổi đôi mươi Cô trở thành cô giáo Ánh mắt rạng ngời rạo rực niềm tin Rời thành phố Cô lên vùng bản nhỏ Đem cái chữ về nơi rừng núi cheo leo. Cô về đây mang theo luồng gió mới Bản thêm vui rộn rã tiếng i …tờ … Đàn em nhỏ tung tăng vui đến lớp Các cụ già miệng móm mém cười vui. Tiếng gà gáy, lửa chập chờn, sương sớm Đã thấy dáng cô rảo bước tới trường Xuân, hạ, thu, đông bốn mùa vẫn vậy Lặng lẽ trồng người. Cô giáo trẻ miền xuôi. Giọng cô nói hay họa mi rừng núi? Tiếng giảng bài vang vọng khắp đó đây Trò ngọng nghịu đọc theo lời cô dạy Háo hức, đợi chờ - kiến thức tương lai. Nắng vắt vẻo đùa trên bờ vai nhỏ, Cô giáo vùng cao đôi mắt sáng ngời. Cùng đám trẻ đùa vui trong làn nắng Gió đại ngàn vi vút những rừng cây. | Đêm buông xuống cả núi rừng tĩnh lặng Đôi mắt buồn, nước mắt ngập bờ mi Cô xa mẹ, xa cha nên buồn vậy Nghĩ thương cô, trò nhỏ nghẹn cả lòng. Ngày mùa vụ lớp học buồn vắng vẻ Nhìn mãi chẳng ai, ghế trống, bàn không Cô giáo trẻ lại băng rừng vượt núi Đến từng nhà mong đón được trò ngoan. Núi rừng nên thơ hiền hòa là vậy Giông tố đâu bỗng ồ ạt kéo về Vượt băng suối, cô đón trò tới lớp Nước đục ngàu hung hãn xiết thân Cô. Sau mùa lũ, trời bình yên trở lại Núi quyện mây, cơn gió thoảng êm đềm Cảnh vẫn đẹp nhưng mất cô mãi mãi Bản nhỏ nghẹn ngào! trẻ nấc gọi …Cô ơi! Sáng tác: Cô giáo: Vũ Phương Thanh Trường PTDTNT tỉnh Điện Biên |
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn