cá độ bóng đá trực tuyến xoilac - Game Bài Đổi Thưởng

banner

GDTX&CN - THÊM MỘT MÙA KỶ NIỆM

Thứ năm - 15/11/2018 02:44
Anh đưa cô đến ngôi trường này để chính thức nhận việc vào một ngày mưa mùa hạ. Cô vẫn nhớ như in cái cảm giác vừa vui mừng, vừa lo lắng, hồi hộp, vừa có chút nhẹ nhõm khi đó. Nó vừa giống như cảm giác trút được một gánh nặng sau bao ngày chờ đợi lại vừa như cảm giác khi một giấc mơ thành hiện thực – giấc mơ được đứng trên bục giảng. Cô dậy sớm hơn thường lệ, mặc bộ áo quần đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm trước, chải tóc thật suôn và thoa nhẹ một chút son môi. Cô đọc ở đâu đó rằng ấn tượng 30 giây đầu tiên khi mới gặp một ai đó sẽ không bao giờ mất đi. Cô có một niềm tin mơ hồ về điều đó nên trong những lần gặp gỡ quan trọng, cô luôn chuẩn bị thật cẩn thận. Với lần này, cô muốn tạo ấn tượng về một hình ảnh nhẹ nhàng, giản dị, nghiêm túc. Anh nhìn cô, tuy không nói nhưng ánh mắt anh cho thấy anh thích hình ảnh ấy của cô. Cô có thêm chút tự tin và đi theo anh.
Trời mưa nhẹ, không đủ nặng hạt để làm ướt tóc cô nhưng đủ để cảm thấy dịu mát giữa những ngày oi nồng của mùa hạ. Con đường từ nhà đến trường không xa, cô chỉ vừa miên man vài ý nghĩ thì đã đến cổng trường. Có một cảm giác thật kỳ lạ chợt đến trong cô, cảm giác y như lần đầu cô bước chân vào cánh cổng trường Đại học Sư phạm để bắt đầu cuộc sống sinh viên. Cô không lý giải được điều đó. Đó là cảm giác của sự bình yên. Những năm tháng dưới mái trường Đại học Sư phạm, đó dường như là không gian duy nhất mang lại cảm giác thanh bình cho cô giữa Hà Nội ồn ào, tấp nập. Mỗi lần đi qua cánh cổng trường là như bước vào một nơi hoàn toàn khác với thế giới đông đúc, vội vàng ngoài kia. Và cảm giác ấy một lần nữa trở lại khi cô bước vào cổng trường Cao đẳng Sư phạm Điện Biên. Lúc ấy là kỳ nghỉ hè của sinh viên, trường khá vắng vẻ. Trong lúc chờ đến giờ hẹn, anh dẫn cô đi một vòng quanh trường và giới thiệu qua cho cô. Đây là dãy phòng ban, kia là nhà hiệu bộ, khu giảng đường, thư viện… Mọi thứ bình dị hơn cô tưởng tượng. Một ngôi trường chuyên nghiệp nhưng không có quá nhiều khu nhà, không rộng lớn, bề thế mà giản dị, khiêm nhường. Điều đó mang lại cho cô cảm giác gần gũi, khiến cô không thấy lạc lõng. Cô có một niềm tin rằng cô sẽ nhanh chóng hòa nhập với mọi thứ nơi đây.
anh dung
TS. Nguyễn Thị Thu Dung - Giảng viên Khoa Tiểu học – Mầm non
Ấn tượng của 30 giây đầu tiên không bao giờ mất đi. Dường như điều ấy đã ứng nghiệm với những gì cô cảm nhận về ngôi trường này. Đã gần 10 năm trôi qua kể từ những cảm giác đầu tiên ấy. Nhưng chưa bao giờ nó mất đi trong cô. Trong khoảng thời gian gần một thập kỷ ấy, cô đã trải qua những buồn vui dưới mái trường này. Từ một kẻ tha hương, giờ đây cô đã có công việc, có đồng nghiệp để rồi chính đồng nghiệp đã trở thành bạn bè, người thân của cô.
Ngôi trường này đã đi qua hơn một nửa thế kỷ. Đúng vào dịp kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường, cô được giao nhiệm vụ thuyết minh cho phòng truyền thống. Đó là lần đầu tiên cô thực sự được sống với tất cả những kỷ niệm của ngôi trường. Cô đã xúc động vô cùng trước hình ảnh của thầy trò nhà trường những năm tháng sơ khai, khi lớp học vẫn là nhà tranh, vách đất. Cô không thể hình dung nổi mình sẽ sống và làm việc như thế nào trong điều kiện thiếu thốn ấy. Vậy mà những “tiền bối” của cô đã biến tất cả thành cơ ngơi như ngày hôm nay. Có một bức hình trong phòng truyền thống cứ đọng mãi trong cô – hình ảnh những thầy giáo đang cùng nhau tự sửa lại mái tranh của ngôi trường. Đó là hình ảnh của tình đồng nghiệp, của tình thân, của sự cống hiến, của sự nhiệt thành và của tình cảm coi ngôi trường như chính ngôi nhà của mình. Mỗi khi nghĩ về hình ảnh đó, cô luôn thấy mình cần phải làm việc tốt hơn.
Có người nói với cô rằng cô không thuộc về nơi này, cô sẽ luôn nhớ về nơi mà cô đã ra đi. Điều đó chỉ đúng một nửa. Đúng là cô luôn khắc khoải về nơi cô đã ra đi nhưng không có nghĩa là cô không thuộc về nơi cô đang sống. Cô đã sống hết mình ở đây. Những ngày tháng hồ hởi nhất. Những ngày tháng thanh xuân khao khát cống hiến. Những ngày tháng mà công việc là lẽ sống. Đó đã là tất cả cuộc sống của cô và cô vẫn sẽ hết mình như thế, chừng nào cô còn là một phần của nơi ấy…
Đất trời đang giao mùa. Mùa mà nắng đã thôi rực rỡ. Mùa phảng phất chút se lạnh. Mùa của lá vàng rơi, mùa của hương cốm xanh ủ trong những lá sen đồng nội. Mùa của những nhớ nhung mênh mang. Mùa của những cây bàng lá đỏ.
Thêm một mùa vào ký ức của cô về nhà trường. Thêm một mùa kỷ niệm. Nhà trường đón tuổi 55. Dẫu biết là khó khăn, dẫu biết là thách thức, dẫu biết sẽ có những chông gai nhưng cái niềm tin mãnh liệt về sức sống của nhà trường trong cô chưa bao giờ ngừng lặng. Cô cho xe chạy chầm chậm qua cổng trường, hít một hơi thật sâu để tận hưởng không khí trong lành buổi sáng và ngấm thật sâu cái cảm giác bình yên vẫn sống trong cô từ cái lần đầu tiên của mùa mưa năm ấy…

Tác giả: TS. Nguyễn Thị Thu Dung

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Quản lý thành viên
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập832
  • Thành viên online1
  • Máy chủ tìm kiếm565
  • Khách viếng thăm266
  • Hôm nay41,495
  • Tháng hiện tại909,999
  • Tổng lượt truy cập67,634,088
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây
Gửi phản hồi