Hạ về. Con người ta cảm thức sự giao mùa như trong men say. Một nỗi niềm luyến tiếc lẫn chờ mong. Luyến tiếc những ngày xuân dịu lành, không gian mơ hồ, lãng đãng nắng và hoa, hoa và nắng. Mùa ban Tây Bắc mê hoặc như men rượu cần lên hương mời gọi du khách muôn phương và những kẻ lãng du săn tìm cái đẹp miền biên viễn đang dần trở thành kỷ niệm và người ta chờ mong những ngày chưa đến trong tin yêu và không ngừng hy vọng.
Những cơn mưa đầu hạ đến bất chợt và đi bất chợt. Nắng cũng bắt đầu gay gắt. Mặt trời thức dậy sớm hơn và đi ngủ cũng trễ hơn. Hoa ban đã trút hết nhường chỗ cho hoa bằng lăng và hoa phượng lên ngôi trong văng vẳng tiếng ve kêu, nhịp chuyển của thời gian cũng đang dần hối hả. Lòng ta lại nao nao bao cảm xúc.
Khi mùa hạ chưa hiện hữu hết mình, những chú ve non chưa dạn dầy lửa nắng nên khúc ca còn thổn thức và đứt gãy chưa rền rĩ và ánh ỏi như giữa hạ. Cô học trò hay là hình ảnh của ta đang bâng khâng cúi nhặt giữa sân trường bức thông điệp rực rỡ màu tuổi hạ. Em nhặt nắng cho em? Em nhặt nắng cho ta? Em cho ta tình yêu và đức tin để ta cháy hết mình trong từng bài giảng, để ta không ngừng miệt mài dù đò đầy hay lúc đò vơi. Những chuyến đò đã sang sông, ai còn nhớ, ai đã quên những kỷ niệm của một thời áo trắng? Nhưng câu hỏi ngày mai các em sẽ đi đâu, sẽ làm gì? số phận mỗi trò ai may mắn và ai chưa may mắn vẫn mãi còn đó, nỗi niềm trắc ẩn chưa hết nguôi ngoai. Trò ơi, sau cánh cửa tuổi thơ, em có còn thấy đất thêu nắng, thêu hoa và mây ngàn hồng tím, ước mơ còn hay đã quên? Em vừa đi qua một nhịp cầu rồi ngoảnh lại, đôi mắt thoáng buồn, bàn chân như hụt hẫng, như nuối tiếc ánh nến hồng da diết của tất cả những gì vừa có lại vừa không.
Hạ về. Phượng đã bắt đầu đơm hoa, ai đó giật mình khi nghe tiếng ve kêu. Tự sâu thẳm trái tim vang lên lời cầu khẩn: Phượng ơi, xin đừng cháy! Thời gian ơi, xin đừng trôi! Nhưng các em ơi, chẳng có câu thần chú nào ngưng được bước thời gian và chúng ta cũng thế, cùng lớn với thời gian. Tiếc cho ai đã bỏ hoài, bỏ phí những ngày tháng tươi đẹp của tuổi hạ. Giàu nghèo có thể khác nhau nhưng thời gian cho ta, ai cũng thế. Chỉ những ai biết quí nó, biết giành giật nó, người ấy mới làm chủ được gia tài vô giá có tên là CUỘC SỐNG.
Sự tuần hoàn của thời gian trong vũ trụ sẽ mãi tiếp diễn, mùa đi rồi mùa trở lại. Những kỷ niệm đẹp thời con gái khẽ khàng khép lại để rồi lại được mở ra vào một ngày rạng rỡ khi con của các con bắt đầu viết trang thứ nhất - gia đình riêng dấu yêu...
Theo thời gian, ta đón thêm tuổi mới là đốn đi một tuổi đời. Đôi khi cũng thoáng chút lo âu, cũng thoáng chút muộn phiền... Nhưng cứ nhìn thấy sự hối hả tất bật từ bước chân của con - Cô giáo trẻ, từ chính bước đi của ta – Bà giáo già, mọi thứ lại được hóa giải. "Sự sống chẳng bao giờ chán nản".
Hạ về. Khi tiếng ve vỡ ra thành trăm ngàn mảnh nhớ. Những kỷ niệm chìm khuất ở nơi nào bất ngờ trỗi dậy. Ta yêu cuộc đời này biết bao. Sự tuần hoàn của trời đất, nét mong manh của thời gian, và con người như hư không, nhón chân trên ghềnh đá, nuốt nỗi đau vào tim và hát tình ca. Khúc tình ca giao mùa!
Tác giả: Hoàng Việt Xuân
Nguyên Giám đốc Trung tâm GDNN-GDTX huyện Điện Biên