Mẹ – cứ mỗi lần nhắc tới, anh em tôi đều không khỏi mỉm cười. Nếu có ai hỏi, tôi sẽ chẳng tự hào khoe khoang rằng mẹ tôi xinh đẹp hay quý phái. Vì bà không như vậy. Nhưng điều mà làm tôi cảm thấy hãnh diện nhất chính là tâm hồn của mẹ, là nếp sống và nhân cách mà mẹ đã dạy cho tôi.
Tôi không dám nhận mẹ là một người phụ nữ hoàn hảo, cũng chẳng cần so sánh mẹ tôi với bất cứ ai. Vì đơn giản tôi biết, dù mẹ không được toàn diện đi nữa thì mẹ vẫn là ánh sáng của đời tôi, vẫn dõi theo từng ngày tôi trưởng thành, vậy là đủ. Mẹ có thể không “giỏi việc nước” – mẹ không phải nhân viên công chức, nhưng chắc chắn mẹ “đảm việc nhà”. Đối với các bạn một tấm gương người phụ nữ hiện đại thì phải giỏi giang, thông minh, làm được mọi việc, thì phải có tri thức, có địa vị ? Còn với tôi, khái niệm ấy lại khác, lại chỉ gói gọn trong một từ “ Mẹ ” mà thôi.
Chúng ta – các bạn đồng trang lứa với tôi, đều được sinh ra khi đất nước đang còn chiến tranh, sau hòa bình lập lại, khi nền kinh tế đang được phát triển, khi mà đất nước đã bớt khó khăn. Nên đã hiểu những khó khăn cực nhọc đè nặng trên vai đấng sinh thành, tôi được chứng kiến tất cả, Bố tôi là bộ đội cụ Hồ tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước bảo vệ tổ quốc, Mẹ tôi là những người vợ, là hậu phương vững chắc, là người nông dân chân chất.
Sau ngày miền nam hoàn toàn giải phóng, đất nước được thống nhất vẹn toàn, Bố tôi trở về hậu phương cùng mẹ tôi tham gia xây dựng quê nhà; Hằng ngày, bố vẫn luôn san sẻ công việc với mẹ, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy đôi vai mẹ gầy xanh hơn ? Phải chăng là do những tối mẹ tôi ngủ muộn sau cả nhà, những sáng mẹ dậy sớm tranh thủ làm mọi việc vặt vãnh hay do những lo toan cơm áo gạo tiền gia đình ? Mẹ nói việc của tôi và các em là học và học, phải học thì cuộc sống sau này không giống như bố mẹ bây giờ. Mỗi lần nghe mẹ nói những lời này, tôi bỗng dâng trong lòng một nỗi hổ thẹn. Có lẽ tôi sẽ phải cố gắng nhiều lắm mới đạt được mong ước của mẹ.
Mẹ luôn là tấm gương để tôi học tập. Tôi vẫn nghe mọi người xung quanh kể lại, trước khi lấy bố, mẹ cũng rất xinh đẹp nhưng vì sau này lập gia đình, Bố tôi tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước, mẹ tôi trụ cột gia đình, cuộc sông vất vả, nên có lẽ thời gian và khổ cực đã bào mòn những nét đẹp thời xuân xanh của mẹ tôi. Nhưng tâm hồn trong sáng, tấm lòng lương thiện ấy thì chẳng gì lay chuyển được. Mỗi ngày, mỗi giờ trông thấy mẹ làm việc, tôi cảm giác như thời gian cố tình trôi chậm lại, cố tình đè nặng lên vai mẹ. Chẳng là nhà tôi tham gia đội vận chuyển hàng hóa của hợp tác xã, nên có ngày mẹ phải chở những hai ba chuyến hàng đi đoạn đường xa hơn chục cây số, đường thì nắng chang chang nóng rát cả người. Mẹ về đến nhà mồ hôi ướt lưng áo, lúc ấy tôi chạnh lòng, cảm thấy xấu hổ vì chẳng phụ giúp được nhiều việc cho mẹ.
Công việc vất vả là thế, nhưng mẹ chẳng bao giờ để anh em tôi thiếu thốn. Mẹ tôi cố gắng làm lụng vất vả chỉ vì muốn tôi và các em được bằng bạn bằng bè.
Nhà ai rồi cũng sẽ có lúc cơm không lành, canh không ngọt và dù có thế nào đi nữa mẹ tôi luôn nhẫn nhịn. Mẹ tôi là người rất biết giữ gìn và vun đắp hạnh phúc gia đình, luôn là người giữ lửa trong nhà. Gia đình tôi vẫn có những giây phút sum họp đầm ấm đầy yêu thương, mà hầu hết đều do mẹ khơi nguồn.Thi thoảng, mẹ cố gắng làm những món cả bố và các con tôi thích, rồi trong bữa tối, mẹ và bố cùng kể lại chuyện ngày xưa của bố mẹ làm chúng tôi cười ra nước mắt… Đơn giản vậy thôi nhưng đó là cách mà mẹ làm tôi yêu quý tổ ấm của mình hơn tất cả.
Chắc chắn trong cuộc sống hằng ngày, chẳng ai được vừa lòng tất cả mọi người. Nhưng mẹ tôi luôn được mọi người yêu mến và tin tưởng. Hàng xóm xung quanh ít ai chê trách được mẹ tôi điều gì, bởi mẹ luôn giúp đỡ mọi người hết lòng và sống rất tình cảm. Mẹ tôi có trách nhiệm với những công việc của mình, từ việc nhỏ tới việc lớn, trong gia đình cũng như ở xóm làng. Đã có lúc tôi tự hỏi bản thân rằng tại sao tôi không có những suy nghĩ và việc làm giống mẹ được dù chỉ một phần? Và có lẽ mẹ không biết rằng, có những lúc tôi đã rất chăm chú nhìn cách mẹ làm việc, cách mẹ ứng xử với mọi người. Chỉ những khi ấy tôi mới nhận ra mình chưa thực sự cố gắng để khiến mẹ vui lòng.
Ngay đến “chuyện mẹ chồng nàng dâu kể chẳng bao giờ hết” thì thời bà nội tôi còn sống và cùng ở chung gia đình tôi, bà nội yêu quý mẹ vô cùng, có lúc bà còn bênh mẹ hơn cả bố tôi nữa. Điều duy nhất mà mọi người nói là mẹ tôi vì quá lo cho người khác mà quên mất bản thân mình: như khi bố tôi ốm nằm viện, mẹ chẳng ăn uống nghỉ ngơi hai, ba ngày liền mà cứ chạy ngược chạy xuôi lo cho bố, kết quả là mẹ mệt quá cũng phải nhờ đến bác sỹ chăm sóc. Hay lúc mẹ vội vã đưa người nhà đi cấp cứu, để quên luôn đồ ngoài xe đạp, đến lúc quay ra tìm thì chẳng còn nữa…. Mẹ tôi là vậy đấy, cứ lo cho người khác mà chẳng để ý tới bản thân.
Tuy mẹ tôi không hiền, không yêu chiều con cái theo cách thân mật tình cảm như bao người khác, nhưng tôi hiểu được tất cả những gì mẹ làm đều là vì tương lai của tôi và các em tôi sau này. Đã có lúc tôi ước mình không phải nghe mẹ cằn nhằn việc tôi ngủ dậy muộn mỗi sáng, tôi không giặt quần áo ngay cứ ngâm lâu hay không nhường nhịn các em. Mãi đến sau này tôi mới hiểu, mẹ luôn muốn những điều tốt đẹp nhất đến với tôi, nhưng lại chẳng thể làm hết cho tôi tất cả mà chỉ dạy tôi từ từ thay đổi. Vậy là mẹ sửa cho tôi từ cách đi đứng ăn mặc đến ứng xử….Mẹ nói “ khi ra ngoài trước khi làm một việc, con phải luôn nghĩ đến bố mẹ, đến gia đình. Phía sau con luôn luôn có mẹ ủng hộ, nên không được làm gì để người khác coi thường, để người khác đánh giá thấp về con “Thi thoảng mẹ còn bảo tôi phải biết làm mỗi thứ một ít để đến lúc cần thì không phải lệ thuộc vào ai cả”. Mẹ lúc nào cũng lo cho tôi và các em tôi như thế…
Các bạn có tin không, với những gì tôi vừa kể, chắc hẳn các bạn đều nghĩ mẹ tôi nhu mì, luôn chịu đựng tất cả nhỉ ? Vậy mà mẹ tôi lại là người rất có chính kiến và làm việc kiên định lắm. Mẹ tôi dám nói, dám nghĩ và dám làm – điều mà rất nhiều người mong muốn nhưng lại không đủ can đảm để thực hiện – như tôi chẳng hạn. Bởi vậy nên tiếng nói của mẹ tôi rất có trọng lượng trong gia đình cũng như cuộc sống hằng ngày. Nhờ vậy mà mỗi lần ở thôn, đội sản xuất cần vận động mọi người hay giải quyết vấn đề gì đó là Bác Bí thư chi bộ, Đội trưởng đội sản xuất đều tới nhờ mẹ. Những lúc như thế này, tôi thấy thật hãnh diện và may mắn vì có mẹ.
Tuy bên ngoài, mẹ luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, gánh vác che chở cho cả gia đình, nhưng ít ai biết mẹ tôi lại rất dễ xúc động. Ở vùng nông thôn việc tặng quà hay chúc mừng mẹ mỗi dịp 8/3, 20/10 hay sinh nhật mẹ không ai để ý, phần do khó khăn. Khi anh em tôi đã trưởng thành hẹn hội ngộ ngày 8/3 năm ấy, lần đầu tiên anh em tôi tổ chức và mua quà tặng mẹ. Nhìn ánh mắt mẹ rạng rỡ hơn mọi ngày, nhìn cách mẹ nở nụ cười, tôi vội vội vàng vàng chạy đến bên mẹ, tránh để Mẹ không thấy tôi khóc. Cũng ngày hôm ấy, tôi nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ. . . Có lẽ cũng vì dễ xúc động như vậy mà mẹ tôi rất thương người. Đối với ai mẹ cũng có những tình cảm chân thành xuất phát từ tận đáy lòng. Mẹ luôn đồng cảm với những số phận kém may mắn và mẹ cũng dạy tôi điều đó. Thật may mắn, tôi cũng đang cố gắng học điều này từ mẹ.
Mẹ luôn là một điều gì đó thật thiêng liêng và ấm áp sâu trong tâm hồn mỗi lúc tôi cất tiếng gọi mẹ. Nhưng trớ trêu thay tôi lại chẳng biết thể hiện tình cảm này với mẹ như thế nào. Đến hôm nay, tôi ngại không dám có những cử chỉ yêu thương mẹ như ngày còn tuổi thơ, hay vì mỗi khi ở bên mẹ, tôi luôn thấy tình cảm của mình thật nhỏ bé so với tình thương biển trời mà mẹ dành cho tôi ? Ngày hôm nay, tôi ngồi đây, viết những dòng này về mẹ. Không phải vì tôi muốn tung hô, khoe khoang, mà Tôi viết về một tấm gương người phụ nữ là mẹ, để tôi trải hết lòng mình, để bày tỏ được ít nhiều một phần tình cảm tôi dành cho người quan trọng nhất cuộc đời tôi.