cá độ bóng đá trực tuyến xoilac - Game Bài Đổi Thưởng

banner

GDTH – Giới thiệu một số bài thơ viết về nghề dạy học của các nhà giáo và học sinh tỉnh Điện Biên

Thứ hai - 23/10/2017 20:14
Phía sau nhịp sống vội vã của cuộc mưu sinh nơi thành phố ồn ào, náo nhiệt là những con người vẫn ngày qua ngày lặng thầm với những chuyến đi đến với lớp học vùng cao. Không cần tô vẽ, không cần hình tượng hóa, chỉ bằng thứ ngôn từ giản dị, mộc mạc, chất phác mà cảm động, tác giả Trần Ngọc Sơn trong bài thơ Em là cô giáo vùng cao đã thêm một lần tạo dựng bức chân dung thật đẹp về những Người Mẹ - cô giáo vùng cao.
Em là cô giáo vùng cao
(Viết về những cô giáo ở thành phố nhưng dạy học ở bản lẻ vùng cao)
 
Phía sau nhịp sống vội vã của cuộc mưu sinh nơi thành phố ồn ào, náo nhiệt là những con người vẫn ngày qua ngày lặng thầm với những chuyến đi đến với lớp học vùng cao. Không cần tô vẽ, không cần hình tượng hóa, chỉ bằng thứ ngôn từ giản dị, mộc mạc, chất phác mà cảm động, tác giả Trần Ngọc Sơn trong bài thơ Em là cô giáo vùng cao đã thêm một lần tạo dựng bức chân dung thật đẹp về những Người Mẹ  - cô giáo vùng cao.
 
Trời nắng cũng nhờ trời mưa
Cứ 5 giờ, mỗi ngày, bắt đầu từ trung tuần tháng Tám
Trong phố nhỏ êm đềm, thanh vắng
Em đã sửa soạn lên đường.
 
Mũ bảo hiểm, găng tay, giầy tất
Và bộ quần áo mưa là vật bất ly thân
Như người lính trước giờ xuất quân
Em nai nịt bước vào trận đánh
Chiến trường của em không tiếng súng
Mà là gần ba mươi cây số đường đèo
Quàng sau lưng chiếc cặp quai đeo,
Buộc sau yên xe thùng mỳ tôm "kinh tế"
Hơn 5 giờ sáng,
Em nổ máy lên đường.
 
Đường em đi chênh vênh trên sườn núi cheo leo
Cận kề vực sâu hun hút
Có ngày mưa nhiều đoạn đường trơn trượt
Nhiều ngày sương mù quấn níu bánh xe
Có cả mùa đông dài lạnh lẽo
Nhiều ngày rét như xé toạc thịt da
Cô đơn em đi trong buốt giá
Sương bụi đọng đầy rèm mi.
 
Lớp của em trên một bản H'mông quạnh hiu
Nơi ấy có mười bảy em thơ bé bỏng
Hàng ngày mong em đến
Như con thơ mong mẹ chợ về.
 
Em lên đường bỏ lại sau lưng
Con nhỏ trưa nay thèm sữa mẹ,
Bữa cơm trưa cùng người thân đoàn tụ
Để mình em những trưa âm thầm trên lớp học vùng cao.
 
Thay vào gương mặt đứa con nhỏ thân yêu
Đôi má căng tròn bụ sữa
Đôi môi hồng nũng nịu đòi vú mẹ
Là mười bảy em thơ
Có đứa đến trường chân đất
Có đứa đến trường mặt còn dính nhọ nồi.
 
Có đứa đang giờ học
Bỗng nhiên đau bụng quại quằn
Em vào vai người bác sỹ siêng năng
Thuốc chữa bệnh là gói mỳ tôm "kinh tế"
Sau khi ăn hết bát mỳ tôm nóng
Cơn đau bụng bỗng biến đi đâu
Căn bệnh đơn giản thôi
Là bởi vì em chưa ăn sáng.
 
Một năm thì 9 tháng,
Em tạm xa con mình
Để làm mẹ những đứa trẻ vùng cao
Trời mưa cũng như trời nắng
Cứ 5 giờ, mỗi ngày, bắt đầu từ trung tuần tháng Tám
Em lại sửa soạn lên đường.

Tác giả: Trần Ngọc Sơn

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Quản lý thành viên
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập128
  • Máy chủ tìm kiếm13
  • Khách viếng thăm115
  • Hôm nay45,136
  • Tháng hiện tại586,221
  • Tổng lượt truy cập67,310,310
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây
Gửi phản hồi