LÁ XANH
(Kính tặng hương hồn người liệt sỹ vô danh - Chiến sĩ ĐBP)
" Lá vàng còn ở trên cây
Lá xanh rụng xuống . . . "
Mẹ thân yêu ơi! Mẹ của con!
Đã bao năm con không về. Và không bao giờ nữa ...
Con nằm lại nơi đây - Chiến trường Điện Biên Phủ
Tây Bắc ngút ngàn - Mẹ vẫn ngóng trông
Biết hôm nay mẹ còn sống không?
Đã bao năm mòn mỏi ngóng trông.
Nơi tận cùng hư không con thường hình dung: Mẹ
Mỗi giao thừa vẫn day dứt xót xa ...
Con hiểu lắm nỗi suy tư lòng mẹ:
"Chẳng biết con tôi - xương thịt gửi nơi nào?
Ngày giỗ tết, ai người hương khói
Có yên mồ, đẹp mả hay không? "
- Con ở nơi đây ấm tình đồng đội
Xin mẹ chớ buồn mỗi độ xuân sang
Mẹ hãy tự hào vì đã hiến dâng
Một chiếc Lá Xanh- cho Đời đơm hoa trái.
Tuổi Hai mươi chúng con ngày ấy
Như những chiếc Lá Xanh bứt xuống để ươm mầm
Mảnh đất hôm nay đã hồi sinh sự sống
Rất thoả lòng, cho dẫu .... Vô danh !
(Điện Biên Phủ - Tháng 12 năm 1997
Lê Kiều Oanh – Phó hiệu trưởng trường THPT Thanh Nưa)