Có 52/421 tác phẩm dự thi đạt giải. Hội thi đã phát hiện được những “hạt giống Thơ” nảy mầm từ tình yêu nghề, yêu người thiết tha, cháy bỏng của các nhà giáo đang ngày đêm lặng thầm cống hiến công sức của mình cho giáo dục vùng cao và tình cảm tri ân thầy cô, mến yêu mái trường của các thế hệ học trò.
Ban Biên tập trân trọng giới thiệu với bạn đọc hai tác phẩm thơ đạt giải ba trong Hội thi.
TRANG GIÁO ÁN TRƯỚC ĐÈN
Hoàng Thị Hà
Trường THPT Thành phố Điện Biên Phủ
Đêm xuống
Nhà nhà sum họp
Người người nghỉ ngơi
Từng đôi, từng đôi dập dìu trên phố
Cà phê, sinh tố
Nào chuyện phố phường, nào giá cả leo thang...
Đêm về
Em
Cô giáo của miền phố núi xa xôi
Mẹ hiền của bao đàn em nhỏ.
Sau bao bộn bề lo toan chợ búa
Em thanh thản
Ngồi trước bàn và lật trang giáo án.
Chẳng có giá vàng lên xuống
Chẳng có phố phường nườm nượp người qua
Cũng chẳng có ước mơ váy áo lượt là
Chỉ còn không gian yên lặng
Và em
Thấy Nguyễn Du đau đáu phận nàng Kiều
Thấy phiên chợ chiều hai đứa trẻ bóng liêu xiêu.
Thấy niềm thương yêu, thấy bao nỗi u sầu
Của người chinh phụ đứng trên cầu ngóng chồng ra trận.
Em thấy trước mắt mình bao nhiêu thân phận
Người phụ nữ làng chài, anh Chí Phèo làng Vũ Đại
Thấy cả câu người lữ thứ, khách Chương Đài.
Em lặng lẽ cúi đầu, chẳng phải trước nhành mai
Mà cúi đầu trước nỗi đau của bao nhân vật.
Sự thật
Cuộc đời còn tất bật bao nỗi buồn, niềm trăn trở
Dưới ánh đèn khuya
Em được là mình gửi vào trang giáo án
Nỗi buồn, niềm vui nhân thế cuộc đời.
Ngày mai
Khi bình minh lên ở phía chân trời
Trong lớp học sáng ngời
Bao ánh mắt yêu thương đang mong đợi
Bài giảng thấm tình đời và vời vợi nỗi niềm nhân ái của cha ông.
THƯ GỬI MẸ
Cà Thị Hà
Trường Tiểu học Nà Khoa số 2, huyện Mường Nhé
Rời giảng đường em lên đây với núi
Với ước mơ gieo hạt giữa lưng trời.
Nà Khoa ơI! Ta chưa một lần tới.
Mà đã nghe rạo rực nhớ mong rồi.
Bến xe khách sáng nay trời ướt lạnh,
Tháng chín thôi sao đã thấy se lòng.
Mẹ tiễn chân, mẹ vẫn còn lo lắng:
“Con gái đi xa mẹ chẳng thấy yên lòng ...”
Mường Nhé nơi đâu, Nà Khoa em đã tới,
Nghe lao xao những con sóng xô lòng.
Bản em đây có gì đâu mà lạ!
Vẫn núi rừng xanh mướt, vạt nương xanh.
Lá thư đầu viết về cho mẹ:
“Mẹ biết không, nơi đây đất rất lành,
Với những người H’Mông thật thà như đếm,
Bao trẻ thơ khao khát được đến trường.”
Lá thư nữa con gửi về cho mẹ”
“Mẹ biết không, con yêu quý nơi này,
Dẫu không giống như giáo viên thành phố,
Nhưng con là cô giáo của Nà Khoa.”