Có 52/421 tác phẩm dự thi đạt giải, Hội thi đã phát hiện được những “hạt giống Thơ” nảy mầm từ tình yêu nghề, yêu người thiết tha, cháy bỏng của các nhà giáo đang ngày đêm lặng thầm cống hiến công sức của mình cho giáo dục vùng cao và tình cảm tri ân thầy cô, mến yêu mái trường của các thế hệ học trò.
Ban Biên tập trân trọng giới thiệu với bạn đọc hai tác phẩm thơ đạt giải khuyến khích trong Hội thi
ĐÔI DÉP MÙA ĐÔNG
Bùi Quang Huy- Trường CĐSP Điện Biên
Bao năm rồi trong lòng em vẫn nhớ
Bài học tình người cô đã dạy cho
Mùa Đông ấy Na - Cô - Sa gian khó
Rét tràn về lớp học nhỏ cheo leo
Sương giăng giăng phủ kín những con đèo
Tuyết rơi đầy nhành cây run, ngọn cỏ
Con đường mòn, lối đi mờ chẳng rõ
Em đến trường, đôi chân nhỏ lạnh cong
Bàn tay cô đã nhóm đốm lửa hồng
Rồi tặng em đôi dép nhỏ “Tổ ong”
Ôi! Lớp học ân tình sao chan chứa
Bàn chân trần đã ấm giữa trời đông...
Những chuyến đò cứ cập bến sang sông
Đôi dép nhỏ, trái tim lòng nhân ái
Ân tình ấy một đời em nhớ mãi
Rét tràn về em lại nhóm lửa đông
Và tặng trò những đôi dép “Tổ ong”
Sưởi ấm cho bàn chân trần bé nhỏ
Bài học tình người trong em mãi nhớ
Lớp học Đông về chan chứa yêu thương!
Trường làng (ảnh internet) Usinxki nói: “Nhân cách của người thầy là sức mạnh có ảnh hưởng to lớn đối với học sinh, sức mạnh đó không thể thay thế bằng bất kỳ cuốn sách giáo khoa nào, bất kỳ câu chuyện châm ngôn đạo đức, bất kỳ một hệ thống khen thưởng hay trách phạt nào khác. Một "đôi dép nhỏ" thôi nhưng lại xuất phát từ "trái tim lòng nhân ái" nên đã làm nên
Bài học tình người trong em mãi nhớ
Lớp học Đông về chan chứa yêu thương!
ƠN THẦY
Trần Thị Nguyệt - Trung tâm GDTX huyện Tuần Giáo
Một mùa thu như bao mùa thu trước
Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò
Phấn trắng, bảng đen nét mực thầy vẫn đó
Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa…
Thời gian qua mùa thu nay có khác
Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu
Nghĩa thầy cô một đời không trả hết
Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.
Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở
Mà tập bài thầy chấm đã khác xưa
Chúng con đi biết khi nào về lại
Có bao giờ tìm lại thủa ngày xưa…
Mùa qua mùa bụi thời gian rơi rắc
Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm
Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp
Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên.
Lớp học thầy đồ (ảnh internet) “Thưa thầy con đã thuộc bài học sáng nay trên bục giảng có bụi phấn rơi rơi trên tóc thầy”.Thầy đang đứng đó truyền đạt bao kiến thức cho đàn em bé nhỏ. Thầy vẫn đứng ở đó, đứng suốt mấy mươi năm làm tóc thầy nhuốm bạc vì bụi phấn.
Mùa qua mùa bụi thời gian rơi rắc
Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm
Ai là người dạy chúng ta tập đọc, tập viết? Ai là người mang lại kiến thức cho chúng ta? Ai là người dạy chúng ta những điều hay, lẽ phải? Ai là nguồn động lực giúp tôi trưởng thành? Ai đã vực tôi đứng dậy khi tôi vấp ngã? Ai đã làm tất cả vì học sinh thân yêu bất chấp những hôm trái gió trở trời vẫn lặng lẽ đến trường? Ai?
Nghĩa thầy cô một đời không trả hết
Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.